Trang Chủ, Dấu Chân lãng tử,

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

TỰ TÌNH



TỰ TÌNH

Sáng trưa chiều tối luân phiên
Trập trùng biển cả trược phiền chuyển lưu
Cuộc chơi cùng tận hoang vu
Mai thì vô biệt, ta chừ biệt ly
Trông mình, mấy độ suy vi
Một khi ngày tắt vọng hy Người về
Người về ngự đỉnh vô vi
Mê lầm cát bụi tưởng chi câu thề
Đời vẫn thế, chốn đi về
Ta, người ngồi lại ê hề khổ vui
Cũng may còn cả đất trời
Một bàn chân với nụ cười an nhiên
Mai rồi sương trắng một miền.
Sài Gòn 9.6.2011

2 nhận xét:

Nguyễn thị thanh thủy nói...

TỰ TÌNH MÙA XUÂN. Rừng rì rào khúc hát ru anh
Mướt mát màu xanh nơi anh nằm
Cội bồ đề vỗ về anh giấc ngủ
Thánh thiện giữa trời lồng lộng ngàn sao.

Xa mẹ hiền mang bao nỗi khát khao
Nhớ mẹ nhớ em mà bình yên đến lạ
Tuổi hai mươi xanh màu xanh của lá
Anh dâng hiến mình giữa đại ngàn xanh.

Đêm mùa xuân này em nhớ về anh
Em gửi gió lời ru anh ngon giấc
Giữa Trường Sơn mưa phùn gió bấc
Đất mẹ ôm anh nồng ấm tình đời.

Đêm nơi em một khúc hát ru hời
Em thả lên trời gió cuốn về nơi ấy
Giữa đại ngàn xanh nơi anh có thấy
Yêu thương bao mùa em hoài niệm về anh.

Gửi khúc ru anh trong sáng ngọt lành
Nguyên vẹn lời thương gốc đa làng thuở ấy
Anh vẫn trẻ như mùa xuân năm ấy
Chia tay em và vời vợi mãi xa nhau.

Bừng tỉnh
Em nắm chặt tay mình và nuốt một nỗi đau
Xa anh
Một mình em tình tự giữa mùa xuân lộng gió .

hoàng lãng tử 2000 nói...

Ô, bài thơ rất lạ,đọc nghe dâng tràn cảm xúc. Thanks chị.Chúc chị luôn vui và trẻ mãi như lời "Tự tình mùa Xuân".