Trang Chủ, Dấu Chân lãng tử,

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

ĐỜI THƯỜNG


TRANG VỞ ĐỜI THƯỜNG
Tác giả: Thái Thanh


Làm quen, kết bạn, tiếp xúc với mọi
người nhưng để hiểu biết từng cá vị không dễ. Nhiều khi chơi rất thân với bạn mà cũng không thể hiểu bạn hết được. Hiểu chính mình đã khó, thì người hiểu mình làm sao dễ. Tìm được người hiểu mình hiếm như tìm sao dưới biển. Do vậy, ai tìm được bạn quí, hiểu mình, biết mình và chia sẻ với mình mọi khó khăn trong cuộc sống, ấy chính là người đại phúc.

Hiểu người là cả một nghệ thuật, khám phá nhân vị thật không dễ. Mỗi người một thế giới, tuy ta sống trong cùng một thế giới, thế nhưng ở nơi mỗi cá vị, lại ẩn chứa một thế giới riêng, khác biệt. Một thế giới vừa có cái chung mà vừa có những cái riêng. Cái chung là của nhân loại, cái riêng chính là cái làm nên mỗi người.

Nói đến cái riêng của từng cá vị không đồng nghĩa chẳng ai có thể đặt chân đến. Thế giới tâm hồn, thế giới linh thiêng ấy không phải không ai đụng chạm được. Người ta vẫn có thể đến với nhau, nhưng điều quan trọng là đến để làm gì, để phá huỷ hay xây dựng?

Người bạn chân thành phải là người bạn biết mở lòng đón nhận người khác, khi biết mở lòng đón nhận tha nhân cũng chính là khi để tha nhân có thể bước vào thế giới của mình. Người bạn tốt là người bạn biết khám phá thế giới tha nhân, khám phá những nét đẹp để mà trân trọng, yêu mến và ca ngợi, chứ không phải để tàn phá, huỷ diệt.

Không gì thú vị, hấp dẫn hơn việc khám phá thế giới tha nhân. Mỗi mảnh đất riêng tư ấy có những điều tốt đẹp, cao cả khiến vui thú bất cứ ai muốn đến đặt chân. Nhưng cũng thật đáng tiếc cho những ai không trân trọng và yêu mến đủ thế giới tư riêng của tha nhân. Tự tiện phá huỷ công trình Thiên Chúa ngay trong tâm hồn tha nhân, đó là một việc làm bất nhân, đáng lên án và loại trừ.

Tìm hiểu người không phải để bêu riếu nhưng để trân trọng và yêu mến. Hiểu người để cảm thông, để sẻ chia, để nâng đỡ. Không gì trong cuộc sống quí trọng bằng tình bạn, khi đã tìm được người bạn tri kỉ, ta cần nắm thật chặt, bởi đó chính là hành trang thiết thực nhất cho đời bạn.

Muốn kết thân với ai, trước tiên bạn cần tìm hiểu người ấy là ai, người ấy như thế nào. Thời đại hôm nay, nhân loại không mấy quan tâm đến việc khám phá thế giới tâm linh của tha nhân, người ta chỉ đề cao đến những giá trị vật chất bên ngoài. Người ta chú trọng quá nhiều đến thế giới vật chất, đâu còn quan tâm đến thế giới tâm hồn con người có gì hay, có gì kỳ diệu để mà chiêm ngưỡng, trân trọng và yêu mến cơ chứ?

Thế giới này không gì quí hơn tình bạn. Ai có thể sống giả không có bạn? Tình bạn cần thiết như con người cần cơm để ăn, áo để mặc. Ai đã một lần sống thiếu bạn, cần bạn hiểu mình mới thấy tình bạn quan trọng. Không gì bất hạnh bằng người sống không bạn. Và không ai bất hạnh bằng người có người bạn bội phản.

Khám phá nét đẹp trong thế giới tâm hồn của bạn cũng chính là khám phá chính bản thân. Tìm được điều kỳ diệu trong tâm hồn bạn chính là tìm kiếm được kho tàng. Không bài học nào sâu lắng bằng bài học bạn khám từ thế giới tâm hồn tha nhân. Bởi nó chính là những chứng từ sống.

Các tông đồ được diễm phúc kề cận bên Chúa, chung vai sát cánh với người Thầy mình yêu mến. Nhưng ngặt một nỗi, chẳng ai trong các ông hiểu Ngài. Thế giới tâm hồn Ngài và các ông cách xa nhau quá, khó tìm gặp điểm chung. Ngay chính với Phêrô, là người luôn luôn kề cận bên Chúa, mà cũng bị rầy la chỉ vì không hiểu Chúa!

Không gì bất hạnh hơn kẻ sống với người bạn không có điểm chung, họ sống bên nhau mà chẳng hiểu về nhau, chẳng biết bạn mình đang nghĩ gì, suy gì, đó chẳng phải là bất hạnh? Tại sao nói yêu bạn, thương bạn mà tôi vẫn không thể cảm nhận tâm tư tình cảm của bạn. Nếu thực sự yêu, tình yêu ấy chắc chắn sẽ dạy cho tôi biết người bạn tôi yêu thương.

Nói yêu Chúa, mà tại sao tôi vẫn không thể nào hiểu Chúa, không thể biết Ngài thế nào, Ngài thao thức gì, khao khát gì, mong muốn gì? Bên Chúa dong duổi những ba năm ròng, các tông đồ vẫn chưa thể nào hiểu đường lối và ý định Thiên Chúa. Các ông không thể nào mường tượng nổi vị Thầy mà mình kính tôn, yêu quí vậy, lại bó tay trước thập giá cuộc đời. Hay chính vì các ông quá hiểu Ngài mà xem nhẹ thập giá, vì tin Thầy có toàn quyền trên sự ác, sự dữ? Ở với Thầy, bên Thầy, mà các ông vẫn không thể biết Thầy là ai? Đức Giêsu là ai? Với các ông, vẫn đang là một dấu hỏi, ngoại trừ Phêrô được ơn mặc khải, còn với tôi, Ngài là ai?

Kytô hữu nào hầu như cũng được diễm phúc học biết yêu mến Chúa từ thuở thơ bé, thế nhưng hỏi thử mấy ai dám tuyên tín mình hiểu Chúa, am tường đường lối và ý định của Ngài để sẵn sàng sống vâng phục, đón nhận mọi thánh ý Ngài gửi đến trong đời. Như vậy, tên gọi Giêsu ấy, có nói lên chính con người Ngài chăng? Ngài có phải là Đấng phải đến chăng?

Tên gọi Đấng cứu thế nói lên chính sứ mạng của Ngài, nhưng nào có ai hiểu Chúa, để biết sứ mạng cũng như chương trình lịch sử cứu chuộc của Ngài. Làm sao có thể nhận biết người mình yêu mến giả như không có trái tim yêu chân thành, con tim chân chính sẽ tự tìm ra lối, chính tình yêu sẽ dạy họ biết người họ thương yêu. Do vậy, ai chưa hiểu bạn mình chính là kẻ chưa biết học sống yêu chân thành, thì sao họ biết trân trọng bạn mà đúng ra họ phải trân trọng chứ?! Và nếu ai thực sự hiểu Chúa, thực sự biết mọi thao thức trong thế giới tâm hồn "bạn" mình, người ấy sẵn sàng đi vào con đường thập giá, con đường tình yêu!

Lạy Chúa, nếu chân thành lật từng trang Kinh Thánh, con có thể hiểu Ngài là ai. Nếu thành khiết mở từng trang lời Chúa, con có thể nhận biết thế giới tâm hồn Ngài: nhiệm mầu, huyền diệu đầy thú vị khiến vui lòng bất cứ những ai muốn đến đặt chân. Trang viết hồn con cũng mở toang, ở đó có cả một thế giới... Chỉ cần bước qua ngưỡng cửa tâm hồn là có thể đụng chạm đến thế giới tâm linh con đầy phức tạp và phong phú. Ngày nào con cũng cầm bút, cầm bút để viết vào trang vở hồn mình những khắc khoải của cuộc sống đầy âu lo. Chỉ cần lật từng trang, là có thể nhận biết cả hành trình lịch sử... Thế nhưng, con không muốn tự mình viết nữa, chỉ mong Thiên Chúa cầm tay con mà viết. Xin Chúa mặc sức viết những nét chữ yêu thương như Ngài mong muốn. Trước đây, con viết vì hoài bão mong được hiểu, giờ thì con chỉ mong hiểu Chúa để yêu Chúa trọn tình. Có viết vậy hay viết nữa, cũng chẳng ai có thể đụng chạm đến cõi lòng con phức tạp, những vết nhăn hằn sâu trong kí ức chưa được thẳng nếp. E ngại gió đời xé toạc trang vở nhàu nát cũ kỹ đầy vết lấm lem, nhơ bẩn. Lòng chỉ mong được Thiên Chúa đụng chạm. Ở tận đáy lòng chỉ mong Thiên Chúa hiện diện. Xin Ngài chiếm hữu, làm chủ và cất giữ trái tim con cho riêng Ngài, hầu con còn kịp nhận biết, am hiểu Ngài là ai với con trong đời, để mà can đảm đón nhận thập giá, từ khước mọi vấn vương...
(Bỗng nhiên mình thấy nhớ một người bạn quá! Bỗng nhiên cũng thấy buồn và chán thay cho một người bạn quá! Buồn vui lẫn lộn trong mình... Mình chạy sang nhà bạn Thái Thanh tìm đọc lại entry này rồi Coppy từ nhà bạn Thái Thanh mang về để suy ngẫm và tiếp tục làm hành trang cho mình trong cuộc đời).
(10/4/2012)- Thanh Thủy


HÓA THÂN
Tác giả: HT Lãng Tử



Tuy bài viết mang tựa đề "TRANG VỞ ĐỜI THƯỜNG" đọc xong tôi có cảm nhận chẳng "ĐỜI THƯỜNG' chút nào, vì không bàn đến "TRANG VỞ" mà chỉ toàn bàn đến "TRANG KINH THÁNH".
Đây là lĩnh vực siêu hình của vấn đề Tâm Linh, rất khó bàn, chỉ nên cảm nhận qua trực giác (tri giác nhiều đời tổ tiên tích tụ mà hiện thời ta có được).
Vấn đề đầu tiên là ta bàn đến chữ “THƯỜNG’ như tiêu đề bài viết đã nhắc.
Chữ này tối quan trọng!
Khi ta gặp nhau thường buông câu hỏi thăm: Bạn thế nào?
Câu trả lời là “Bình thường như mọi ngày thôi!”
Tôi liền cười vui khi bạn mình nhanh chóng trả lời và khẳng định như thế!
Đằng trước chữ “THƯỜNG” có nhiều chữ ghép để diễn tả trạng thái tâm hồn đôi khi trái ngược nhau: ĐỜI THƯỜNG, BÌNH THƯỜNG, PHI THƯỜNG, VÔ THƯỜNG, BẤT THƯỜNG, DỊ THƯỜNG, ...
Trong vô số các chữ, chữ BÌNH THƯỜNG diễn tả trạng thái đạt được của bậc Thánh.
Xét cho kỷ, thường ngày thì trạng thái của ta rơi vào các lĩnh vực “khác thường” như tôi đã nêu trên.
Quả vị tối cao trong tu chứng của Phật là đạt tới cái THƯỜNG (Bình Thường). Có câu:
“Vô thường thị thường”, nghĩa là: chấp nhận và hiểu biết về vô thường sẽ đạt được bình thường.
Kết luận: Đôi khi ta trả lời lơ đãng không diễn đạt đúng trạng thái hiện tại của ta.

Đạo Phật có câu rất hay: “Phật pháp bất ly thế gian giác”, nghĩa: Rời khỏi thế gian (thế giới trần tục) thì không bao giờ giác ngộ được Phật pháp.
Cái “Đời Thường” mà tác giả Thanh Thủy muốn diễn đạt chính là ý nghĩa này.
Đôi khi chúng ta đi qua đời sống vì quá “vô tâm”, mình chỉ ham rong duỗi vui chơi những thú vui hời hợt. Chúa chính là hình tượng của sự sự tỉnh giác vô hạn: không đánh mất thì giờ và sức lực vào những chuyện vô ích. Môt tình thương chân chất, một tình yêu chân chính đủ để làm cho thế giới hòa bình và hạnh phúc. “Tâm bình thế giới bình”, bạn đã mang lại gì cho thế giới hôm nay?

Tôi từng gặp và tiếp xúc nhiều người có nhiều tính tham lam ích kỷ, đầy tính chất bạo động, khi bắt gặp họ tôi giữ tâm nguyện làm hòa bình với họ bằng cách nhẫn nhịn, chịu thua.
Đôi khi tôi chột dạ suy nghĩ: Thế giới này sao nhiều người tham lam ích kỷ thế, cảm thấy lo sợ, ..
Tôi cô đơn vì dám duy ý chí, tôi chấp nhận thế, tôi là người tự nguyện làm sứ giả hòa bình cho thế giới, tại sao không?

Bài viết nói lên thông điệp này: Tại sao mình không tin Chúa, không giao phó linh hồn cho Chúa? Chúa đã hy sinh tất cả để rao giảng tin mừng: thông điệp yêu thương và xây dựng sự hòa hợp.
Khi chúng ta cảm nhận sâu sắc về đau khổ, chắc chắn chúng ta sẽ thèm khát yêu thương và yêu chuộng hòa bình. Nhận chân ra giá trị đích thực của đời sống.
Nguyên tắc chỉ đơn giản là chúng ta phải hòa nhập toàn phần: yêu thương đồng loại, muôn người như một, không có ý nghĩa tách rời, không có tánh cách kỳ thị, phản bác, tỵ hiềm, ... và bao nhiêu tính chất ác độc khác mà thế giới quanh ta đang thể hiện đầy rẫy.
Con đường đi đến chữ “ĐỜI THƯỜNG” tất đạt đến “BÌNH THƯỜNG” (Thánh Trí) bắt buộc bạn phải hòa nhập, nghĩa là bạn phải bỏ đi sự phân biệt cao thấp, xấu đẹp, lành lặn tật nguyền... (sự kỳ thị), bỏ đi lòng vụ lợi, tham lam ích kỷ tự thân, làm di hại đến đời sống quanh mình. Bạn phải trở thành: Sứ giả hòa bình thực sự, đấy là Tình yêu thể hiện sâu sắc nhất cho bạn và cho thế giới xung quanh bạn.
Đấy là thông điệp của Chúa và Phật mà Thanh Thủy muốn nêu lên, muốn thể hiện.
Đấy là niềm hân hoan bất tận của tôi khi đọc bài viết và xin ghi lại đây một vài cảm nhận.
Xin để lại nơi đây dấu tích mà tôi đã thể hiện thông điệp hòa bình trên tháng năm tôi đã trải qua. Đấy là sự thể nhập, hóa thân cùng đồng loại, diễn đạt qua cảm xúc tình yêu. Dù là niềm riêng, nhưng cũng muốn bộc bạch thẳng thắn nơi đây, chỉ mong mỏi một điều: sẻ chia một phần với các bạn.





HÓA THÂN

Đôi khi anh hóa thân làm loài dơi
Bay mịt mùng trong đêm tối
Với tiếng rít thét gào, hờn căm.
Đôi khi anh hóa thân làm loài đom đóm lập lòe
Chỉ đủ thắp sáng cho mình trên đường bay chập chờn, mòn mỏi.
Đôi khi anh hóa thân làm rừng cây đại ngàn xa thẳm
Suốt đời đổ lá chôn vùi tháng năm hoang vắng tịch liêu.
Đôi khi anh hóa thân làm con suối nhỏ
Ngân nga trong rừng thẳm lời của hoang vu tịch mịch.
Đôi khi anh hóa thân là Em,
Với những buồn vui, đổi thay và xa vắng
Có khi Em thắp nắng,
Có khi Em làm mưa phùn bay
Hay bủa vây giông bão
Với hình hài và âm sắc biến hóa bất tận, vô cùng.
Và cuối cùng,
Anh ước mình là đứa trẻ hồn nhiên
Mang hồn thiêng thảo mộc, hoang đường, thơ dại
Ngồi hát nghêu ngao những bản du tình ca
Cho cỏ cây tươi tốt, đơm hoa kết trái
Dưới trời xanh mây trắng
Như loài chim rừng cất tiếng hót trong veo ngợi ca bình minh diễm tuyệt
Rồi chim nằm chết trên cành cây cao
Dưới muôn tia nắng bừng bừng sự sống.
Thế thôi Em ạ!


Hà Nội, tháng 9.2011
HT LÃNG TỬ





2 nhận xét:

Nguyễn thị thanh thủy nói...

VẼ ANH.
Vẽ anh buổi ban mai
Bên tách cà phê nóng
Nụ cười tươi buổi sớm
Đón ngày mới thật vui !

Vẽ anh trong cuộc đời
Miệt mài yêu lao động
Tình yêu là sự sống
Cho hạnh phúc rạng ngời.

Vẽ anh giữa đất trời
Ấm áp tình bè bạn
Dẫu cuộc đời khó nhọc
Vẫn vẹn nghĩa chung tình.

Vẽ anh trong tim mình
Với tình yêu thánh thiện.

hoàng lãng tử 2000 nói...

Hay quá!
Hạnh phúc cho người đàn ông khi được chị yêu thương mặn nòng như thế!
Thân chúc chị luôn an vui trong tình yêu chung thủy.
E rất vui khi đọc bài thơ! LT