Trang Chủ, Dấu Chân lãng tử,

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

TỤNG CA HOA HỒNG (NGÀN HOA DÂNG NGƯỜI)



TỤNG CA HOA HỒNG
(NGÀN HOA DÂNG NGƯỜI)

 




Chân dung Song  Thân


Tôi yêu quê nhà nhưng không hiểu vì sao lại ít được sống ở quê nhà.
Tôi thương Ba Mẹ tôi nhưng lại không được ở nhiều bên Ba Mẹ.
Tôi viết những dòng này, kèm theo những câu chuyện có thật về quê hương và Ba Mẹ như một lời tạ tội.
HÌnh bóng quê hương và Ba Mẹ luôn có mặt trong trái tim tôi: Nước mắt và Nụ cười trộn lẫn. Những năm tháng tuổi thơ qua đi thật nhanh, không kịp để cho ta hồi tưởng. Mẹ với quê hương vẫn như hình với bóng. Còn tôi thì trái lại, lang thang cùng trời cuối đất. Để lại những khoảng trống nhớ nhung vô bờ cho Ba Mẹ, sau đó là bệnh tật hoành hành, Ba mất mẹ già đi nhanh chóng...

Tôi trở về Huế vào cuối năm ngoái để cúng lễ Bách nhật cho Ba tôi.
Sau đó mấy ngày, Mẹ bảo tôi sắp xếp về thăm quê ngoại tại làng Mậu Tài (xã Phú Mậu, huyện Phú Vang, TT-Huế), thăm nhà thờ họ Nguyễn và viếng mộ ông ngoại tôi.
Mẹ bảo: Cho đến giờ này mẹ mới tha thứ cho ông ngoại con. Con về đốt nhang cho ông đi. Và câu chuyện được kể da diết trong tiếng nấc và những giọt nước mắt ngậm ngùi của Mẹ. 
Ông ngoại là người mê cờ bạc, bất kể xảy ra chuyện gì, đất vườn tổ tiên để lại ông cầm cố và bán sạch. Năm Mẹ lên tám ông đã bán mẹ cho người ta, cho đi ở đợ để có tiền đánh bạc. Đến năm mười tám tuổi mẹ mới được chuộc lại, về ở với bà ngoại. Tôi tìm họ hàng của ông ngoại, những người già lớn tuổi để xác minh câu chuyện, người ta bảo: quá khứ không nên nhắc lại, có thể không có và cũng có thể còn tệ hơn chuyện kể.
Ông ngoại tôi bệnh chết vào khoảng 30 tuổi, để lại 3 người con: một trai, hai gái cho bà ngoại nuôi, không một đồng cắt dính túi.
Nạn đói 1945 hoành hành, bốn mẹ con dắt nhau lên thành thị làm thuê, làm mướn kiếm sống cho qua ngày đoạn tháng, sau đó dành dụm cất nhà ở khu Phú Cát, Gia Hội.
Năm kia, chính Ba tôi cùng một số anh em họ hàng đã về làng xây lại một số ngôi mộ, chi phí do Mẹ lo liệu, trong đó không thấy có mộ phần của ông ngoại tôi.
Sau khi được một người họ hàng chỉ dẫn, tôi đến bên mộ để đốt nhang cho ông, tôi cầu nguyện cho vong hồn ông siêu thoát và hộ trì cho con cháu. Tôi hứa sau này sẽ xây mộ cho ông.
Tôi tâm nguyện có thể tiếp nhận tất cả: điều xấu lẫn điều tốt của Tổ tiên để lại với lòng thành kính vô bờ.

Sau một ngày, tôi trở lại ngôi nhà bé nhỏ, cũ nát ở miền Gia Hội, phố cổ của cố đô Huế thuộc bờ Bắc sông Hương để thắp hương cho ông bà bên ngoại, nơi tôi chào đời.
Xưa kia, ngôi nhà chạy dài theo lối hẽm lớn gấp ba bốn lần, bà ngoại túng tiền cũng bán nốt, chỉ để lại căn thờ Phật và thờ gia tiên. Bà ngoại tôi một thời cũng mê số đề mà khánh kiệt.
Tôi đi ra bờ sông, bến nước đã không còn, dọc bờ Bắc sông Hương đã được tôn tạo lại, xây bờ bê tông và mở đường tráng nhựa, có vỉa hè và cột đèn đường. Những dấu tích xưa đã không còn nữa. Tôi đi dọc ven sông một đoạn, nhiều quán cà phê và quán nhậu mọc chi chít ven đường. Sự trong lành và mộc mạc của bến sông nay đã không còn. Lòng tiếc nhớ khôn nguôi.

Trong trái tim tôi vẫn hằng tồn tại một bến sông hiền hòa, có gốc sung, bờ lau, khóm chuối, khảnh vườn cam sai quả và hàng dừa vươn cao mãi. Mùa hạ nắng nóng đi học về nhảy ùm xuống dòng nước mát của dòng sông Hương, bơi lội tung tăng giỡn sóng, thú vui của bầy trẻ nhỏ. Tiếng gọi ơi ới của những người chị, bà mẹ lo lắng cho lũ trẻ lội ra xa bờ sông. Rồi mùa Thu, mùa Đông lại mùa Xuân trải dài với biết bao hồi ức thắm đẹp, hiền hòa.
Bao mùa đi qua, dòng sông tuổi thơ còn chảy mãi, lặng lờ không dứt. Sông đã chảy vào lòng người, với những con sóng nhấp nhô ấn tượng, dệt nên những cung bậc âm vang, trầm bổng. Sông trở thành nguồn sống, sông với Mẹ đã chung hợp lại, đã cho tôi cảm nhận chân thật về suối nguồn yêu thương vô tận, dòng nước trong mát như những giọt cam lộ, rửa sạch cho tôi những tù ngục hận tủi, đau buồn.
Cho tôi có một nguồn yêu thương trong sáng, tiếp nhận từ Tổ tiên nguồn cội, tôi khai thông suối nguồn đó trong tôi, tôi thấy bình an giữa những đổi thay biến dịch, tôi chấp nhận điều đó.
Suối nguồn yêu thương trong tôi vẫn chảy, sẽ chảy mãi giữa đất trời bao la tràn đầy sự sống mầu nhiệm.



 SUỐI NGUỒN YÊU THƯƠNG

Mây xanh chở gió qua trời
Nắng lên cho đất ngọt lời nhớ thương
Mưa Xuân đem nước về nguồn
Suối sông xuôi chảy tìm đường biển khơi
Tôi đi, đi hết nửa đời
Trong tim lưu nhuận tiếng lời yêu thương!

Huế, Hạ 2008


SINH NHẬT

Bao năm rồi cách biệt giữa heo may
Và sự thật, tôi không mất ai cả!


 


Mạ sinh con rất mau mắn
vào ngày đầu Hạ trắng
Bến sông hiền hòa
chuyến đò sớm, đò trưa
Đôi vai tròn nhọc nhằn
lăn qua bao gánh nặng
Tiếng khóc nụ cười,
Mạ bảo: - Như nắng như mưa!

Mạ sinh con từ bao kiếp xa xưa
Giữa đất trời chọn lựa
Tự tình thương chơn chất,
dịu ngọt đến vô cùng

Nuôi đàn con,
Không hẳn mạ chỉ mong
lớn khôn, thành đạt
Dưới mái tranh xưa,
sao cho dạt dào, gần gủi
một tiếng dạ, hai tiếng thưa

Mạ sinh con
dẫu đang mùa sung túc hay trái gió
Có bao giờ sai hẹn
hay lầm lỡ điệu hò ru
Dẫu mai này
đứa nhớ tiếng, đứa quên câu
Mạ vẫn rứa,
vào ra âm thầm
không hờn trách, tư lự

Mấy chục năm rồi câu hò vẫn nồng nàn ru giấc ngủ
Bởi tình mạ cho con đi mãi vẫn không cùng.

Sài Gòn, 27.05.2008
HTLT 


CHUYỆN BÀ MỤ VÀ LONG THẦN CỨU HỘ

Ảnh hai chị em (1967)
Bên bến sông xưa trước đình Phú Cát Huế, phía xa là sông Hương và Cồn Hến


Chị Tâm Trang và Anh Ly



Tôi lọt lòng mẹ rất nhanh, không làm mẹ đau đớn nhiều.
Trong khoảng thời gian này chiến tranh đang đến hồi căng thẳng tột bực, chính phủ gia đình trị của Tổng thống Ngô Đình Diệm mới bị lật đổ, sau đó là đảo chính mấy lần, chính trị bất ổn.
Ba tôi trốn quân dịch vì sợ ra trận như tâm lý chung bao thanh niên thời ấy, Ba ở rễ (ở nhà mẹ vợ) chỉ ru rú trốn ở nhà, giúp vợ con trông coi công việc trong nhà.
Ba chăm trẻ rất giỏi, sinh tôi khoảng 6 tháng, mẹ bắt đầu đi bán ở chợ Đông Ba, mẹ giao tôi cho người dì ruột (em gái mẹ tôi) tên là Bê, làm điều dưỡng chăm bẳm, sau đó Ba chăm tôi là chính. Ba khéo làm bếp và bản chất tận tụy, Ba sống đơn giản sẵn sàng hy sinh vì vợ con không nề hà việc gì nên mọi việc ở nhà Ba đều quán xuyến chu toàn.
Một đêm khuya nọ, khi mọi người đang an giấc, tôi lên cơn sốt, không thở được vì đàm mũi kéo lên làm nghẹt phế quản, tôi bị co giật như động kinh, một hồi tôi yếu dần rồi ngất. Ba mẹ tôi hốt hoảng kêu cứu, sau đó bế tôi chạy ra cửa kêu. Cả xóm thức giấc, kế nhà bà tôi là bà mụ chích lễ tên thường gọi là Mụ Cai(gọi theo tên nghề nghiệp của chồng thời Pháp thuộc), ba tôi đập cửa gọi và cầu cứu. Bà nghe tiếng gọi hốt hoảng liền trở dậy mở then cửa, Ba tôi bế tôi ùa vào nhà. Bà nhanh tay đập vỡ bóng đèn dầu, dùng mảnh vụn thủy tinh làm kim chích. Bà chích vào huyệt nhân trung (dưới mũi) để khai khẩu, sau đó liên tiếp mấy mũi ở cằm và gần phế quản. Tôi vẫn phì phò thở hụt.
Bổng có một bà từ đằng sau hét toáng lên: Ông bà đưa cháu bé cho tui, bà giằng lấy tôi và bế gọn vào tay, kề miệng lên mũi tôi hút chùn chụt, một hồi lại nhổ, lại hút. Ba lần như vậy thì tôi khẽ cựa quậy và bắt đầu hắt hơi thở đều.
Tôi đã được cứu sống như thế.
Bà tên là Mệ Tề, cũng gọi theo tên chồng.
Sau này lớn lên, tôi được ba mẹ tôi kể lại chuyện đó, thỉnh thoảng có dịp trở về thăm chốn cũ, tôi thường đến thăm bà và biếu một ít quà bánh hoặc bao thư tiền. Bà mất khi tôi mãi lặn lội đi xa. Nhớ ơn bà tôi chỉ biết cầu nguyện cho bà sớm siêu thoát.

Chuyện thứ hai là chuyện tôi bị té sông.
Năm tôi lên ba tuổi, buổi trưa có hai gái cô đang giặt giũ ở bến nước. Không biết sao tôi lần mò xuống bến sông nghịch nước. Hai cô giặt đồ xong rời khỏi bến. Tôi chỉ một mình ở bến vắng.
Nhà ông Xuân ở gần bến, thấy tôi té sông ông gào lên báo động: “Con nhà ai té sông kìa! Con nhà ai té sông kìa!” Cũng Mệ Tề nghe thấy đầu tiên liền chạy xuống bến nước, sau đó là Ba tôi và một vài người lối xóm. Khi mọi người chạy đến bến thì họ thấy tôi tập tễnh bơi vào bờ như có người nâng đỡ phía dưới nước. Họ ngạc nhiên và sững sốt, với đứa bé 3 tuổi lại tự bơi vào bờ khi bị té sông.

Cả hai câu chuyện tôi được nghe từ nhiều người kể lại và đó là điều xác thực.
Mẹ tôi đi xem bói, bảo mạng tôi lớn nên được Long thần cứu hộ cho tai qua nạn khỏi. Sau này sẽ trở thành lợi khí để giúp gia đình và xã hội. Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình đã thật sự giúp ai. Tôi chỉ cố gằng sống chân thật, hết mình và học hỏi nhiều lĩnh vực để có cơ hội là sẽ cống hiến.
Tôi cảm tạ trời đất, cỏ cây, sông núi đã sinh tạo và nuôi dưỡng tôi.
Tôi nguyện sống xứng đáng để đền đáp ơn này.

Anh Ly (1984)




TRĂNG VÀNG MƯỜI TÁM 



Lòng tịch lặng như đêm huyền thăm thẳm
Sự sống tròn tự khoảnh khắc lặng câm
Người ngồi đó đã xa rời ngôn ngữ
Vầng trăng vàng mười tám vẫn hành thâm

Ngày tháng xa in đậm dấu độc hành
Hồn mê vọng khuất dưới trời quang tạnh
Vườn cổ độ cũng tan theo ảo ảnh
Một ánh vàng lai láng giữa đêm tan

Dấu hoang mang mờ bước chân du tử
Lời viễn phương thắp từng ngọn ưu tư
Vòng tử sinh có ngăn chia kỳ hạn
Cũng phôi phai dưới trăng sáng vĩnh hằng

Như ngọc rạng ôi, vầng trăng mười tám
Sông trăng em vũ khúc vẫn huyền âm
Bóng người ngồi, ngã nghiêng rồi đêm tối
Suối ngân hà cháy sáng một nguồn tâm

HẢI DƯƠNG 18-7 KỶ SỬU

 BIỂN LÀ MHAY EM 



Trời cuối Thu rồi, mưa phảng phất bay
Chiều lạnh hoang vu buồn rơi man mác
Biển trắng triền miên dài thêm bãi vắng
Sóng hát muôn trùng, lặng tĩnh muôn phương

Ta đứng nơi này ôm từng vốc cát
Cát vẫn chảy đều qua kẻ ngón tay
Bao năm tưởng chừng tay hồng nắm chặt
Đời vẫn mông lung chiếc bóng bên đường

Ta xô biển động, sóng ập đầy thân
Dẫu cố vẫy vùng thoát làn nước mặn
Biển ấm vô cùng ân cần lặng lẽ
Ta chợt hỏi lòng: là Mẹ hay Em?

 Nghệ An, Biển Cửa Lò, Thu 2004
 HTLT
MÙA MAI VÀNG NỞ
Một sớm
Bên vườn xưa của mẹ
Em hỏi rằng:
Ai trồng hoa cho thơm ngát mùa trăng?
Khoảnh vườn xưa hanh nắng
Mẹ nhọc nhằn
Gánh nặng
Buổi chợ sớm chợ hôm
Trời làm  hạt nắng
Trời làm hạt sương
Nắng vàng hắt lên mái dột
Dọi xuống nền đất khô
Lác đác niềm thương
Giọt sương,
Trong mắt em ngày ấy
Cho tôi nỗi nhớ tiêu điều


Tôi làm vườn cho em
Niềm đau không còn độ lớn
Tôi  vẫn còn dấu mẹ
Chuyện trên đường
Ứa những giọt mồ hôi
Vệt lăn dài muối mặn ! …
Cỏ non
Chân mẹ hao mòn …


Mười năm
Em đã lớn khôn hơn
Cùng vui buồn phố thị
Nơi mảnh vườn  xưa
Mẹ đợi em về
Nắm tay kể lể
Mùa ổi đỏ trĩu cành
Trời qua chưa rét lạnh?


Em dịu hiền
Đi tìm cho mình sự bình yên
Đã về ngồi bên bếp lửa
Ôm mẹ hỏi rằng:
Bao giờ hoa nở ở trong nhau?


Tôi vẫn đợi
Trên đỉnh đồi cao
Nhìn con sông chảy uốn quanh
Qua từng mảnh vườn thơ dại
Ôi dòng sông
Muôn đời thao thức
Ngấm sâu dưới lòng đất
Như nguồn sữa mát
Nuôi từng chồi non, đọt lá
Cho đất vẻ nên cây
Làm trời xanh
Bóng mây vẫy gọi


Con sông  nhọc nhằn
Nhọc nhằn còn hơn biển cả
Là niềm tin cao cả
Là nhựa sống quê hương cỗi cằn
Đầy  hận tủi


Như máu mẹ còn tinh nguyên
Trôi chảy nuôi em
Trôi chảy nuôi tôi
Tròn đầy sự sống!


Vườn xưa giờ đây
Tre xanh trỗi dậy
Em chợt hỏi rằng:
Mùa mai vàng, Xuân đoàn tụ
Nở chưa anh? 

Sài Gòn, Giao thừa đón năm mới Ất Dậu – 2005
HTLT



XUÂN VỀ, MỪNG TUỔI MẸ

Xuân về chúc Mẹ an thường
Tuổi thọ tăng trưởng, vui buồn điềm nhiên
Tết đến phúc đức vô biên
Gia đình hòa hiếu thanh bình đó đây.

Xuân Mậu Tý
2008


MẸ LÀ AI?


Mẹ là ai?
Mà trăng sao không thể sánh
Mà đất trời
Hóa nhiệm mầu sự sống.
Cho mùa Hạ lên nồng nàn,
Thu ngát xanh hơn,
Khi Đông giá sang
Mẹ là bếp lửa ánh hồng rực sáng
Chở che, ôm ấp cả đàn.

Mẹ là ai?
Đêm trần gian buốt lạnh, mịt mùng
Mở cho con lối về
Đằm thắm, bao dung
Trong cơn bão giông
Cánh chim bay về tìm tổ ấm
Như đám mây xa lang thang vô định
Về đoàn tụ
Khoảng trời xanh thanh bình sau giông tố.

 
Mẹ là ai?
Mà chất đầy tình thương, nổi nhớ
Mà bất tận, vô bờ
Suối nguồn sự sống
Tuôn chảy hồn thơ
Mẹ làm nên  nụ cười, nhịp thở
Chuyên chở, nâng đỡ và bảo hộ
Cho con xuôi bến, cập bờ.

Mẹ chính là giấc mơ kỳ diệu
Mẹ chính là cây đàn muôn điệu
Ngày mai
Rạng rỡ
Đàn con.

Bà Rịa - Vũng Tàu,
Mùa Vu Lan 2008


 XUÂN VỀ MỪNG TUỔI MẸ 2 

Xuân về mừng mẹ được an vui
Năm mới nhàn du thêm tuổi đời
Cháu con đem lòng thành ước nguyện
Gia đạo phúc đức rộn tiếng cười. 

Nam Định, Xuân Kỷ Sửu - 2009  


XUÂN VỀ MỪNG TUỔI CHA   

Tết đến mừng cha trọn nghĩa tình   
Đức càng quảng đại trí cao minh   
Một nhà nguyện ước đầu xuân mới   
Sum họp bên nhau hưởng thái bình.

Nam Định, Xuân Kỷ Sửu - 2009

Niệm khúc Thiên An

Sớm Xuân lên đồi cao
Gió reo lời huyền ảo
Thạch thảo nở thơm lừng
Ngát rừng thông Thiên An

Chân in bờ sỏi đá
Mảnh vườn xanh êm ả
Mạch đời bao nghiêng ngã
Đã hiển hiện tình thâm

Chiều xuống miền Bội Trân
Hoa vàng sân cỏ biếc
Tình yêu thương diễm tuyệt
Một đời Mẹ trao con

Dù sông cạn núi mòn
Ấm áp hoa và hương
Nối âm dương cách biệt
Chung một cõi, một miền

Hoa trắng nụ cười nghiêng
Trái tim con hiền lương
Đời như cơn huyễn mộng
Lòng Mẹ thật vô biên

Thiên tuế dựng đôi hàng
Chứa chan tình Mẫu Tử
Bao giờ trời đất tan
Tình này còn vĩnh cửu

Ngàn năm Tâm an tịnh
Tẩy sạch thế gian đau
Trời xanh trong an tĩnh
Lòng Mẹ sáng Thiên An

Huế, Quý Xuân Kỷ Sửu
2009
HTLT


BẮC HÀNH NHỚ MẸ

 

Con đi hơn nửa năm rồi
Bắc hành trường lộ đất trời viễn phương
Ghập ghềnh cuộc thế nhiễu nhương
Vẫn thường nhớ Mẹ niềm thương dâng đầy
Nhớ xưa, một thủa mê say
Bỏ quên năm tháng phí hoài tuổi xanh
Mẹ thường phải thức tàn canh
Đợi chân con trẻ phong trần bình an
Bước đường mờ mịt hoang mang
Tấm thân nặng trỉu ngày càng loanh quanh
Đời buồn tâm tưởng tối tăm
Tìm đâu sinh lộ truy tầm khứ lai
Tay Mẹ vẫn ấm từng ngày
Chút chăm vườn trẻ miệt mài tháng năm
Mẹ như hoa thắm ân cần
Cho Xuân tồn tại nồng nàn sắc hương
Con về vườn Mẹ thanh lương
Nhận ra đạo lộ tỏ tường trước sau
Cơn mưa thấm ướt địa đầu
Dưỡng nuôi cây lá một màu xanh tươi
Mẹ là mặt đất sinh sôi
Hồi sinh cây cỏ một đời quên thân
Nhìn mưa rơi ướt trăng thềm
Chắp bàn tay nguyện ngày đêm an lành
Sức tàn Mẹ vẫn bền tâm
Cho hoa quả ngọt nuôi đàn cháu con
Khổ con, khổ cháu xoay tròn
Thọ ân của Mẹ như dòng trường giang
Chảy qua bao độ gian nan
Tấm thân lặng lẽ cơ bần tuyết sương
Suốt đời chuyên chở sắc son
Dâng đời mầu mở cho hồng thế nhân
Bắc phương dấn bước độc hành
Vẫn ôm đời Mẹ thấm nhuần tâm can 

HTLT


NHƯ NHIÊN

Lá xanh ươm nắng chiều vàng
Trời Thu chờ đổ những làn mưa Ngâu
Đời dù một góc nghiêng sầu
Từ trong tịch lặng thắm màu như nhiên

Phố chiều chảy tận vô biên
Dòng đời xuôi ngược muôn miền quẩn quanh
Tháng năm còn mất mong manh
Có không muôn thuở cũng đành lòng vui.

HTLT

4 nhận xét:

Nguyễn thị thanh thủy nói...

MẸ CHO CON.
Đếm hạnh phúc
Tuổi đời trôi...
Lời ru à ơi
Cho con thêm yêu mẹ.
Mẹ !Vầng trăng thơm
Mẹ !Ngọn gió lành
Ươm cổ tích diệu huyền
Cho con tâm hồn rộng mở.
Nâng niu yêu thương của mẹ
Cho con hạnh phúc ươm chồi
Tròn đầy vầng trăng mười sáu
Ríu rít tiếng chim ban mai.
Nồng nàn rực rỡ thắm tươi...
Mẹ cho con làm người
Mẹ cho con cuộc đời
Mẹ cho con hạnh phúc!

Nguyễn thị thanh thủy nói...

MẸ !
Có một dòng sông trong nôi

Ru hời ngọt ngào mẹ hát

Sữa mẹ là dòng sông mát

Nuôi con khôn lớn làm người.

Mẹ là tất cả ....Mẹ ơi

Suốt đời con mang ơn mẹ...!

Nguyễn thị thanh thủy nói...

VẦNG TRĂNG KHUYẾT.
Tảo tần gom hết ngày xanh
Hai sương một nắng dụm dành phần con
Nâng niu chăm chút mầm non
Cho cây tươi tốt vươn vòm trời cao
Đong đầy trĩu nặng khát khao
Ước mơ hy vọng gửi vào tim con
Cho con đẹp giấc mơ tròn
Mẹ vầng trăng khuyết bên con tháng ngày.

hoàng lãng tử 2000 nói...

E mới về tới Bắc Ninh.
Giờ mới rỗi để đọc mấy bài nhận xét của chị. Mấy bài của chị về mẹ thân thiết lắm! Đôi khi thấy tiếc: tại sao mình không luôn ở bên Mẹ?
Chị làm được chuyện đó phải o? Chúc mừng chị.